1.
Từ những chậu hoa theo chân người về khắp các nhà, từ những lo lắng tất bật chuẩn bị đến khi nở một nụ cười bận rộn, thời gian làm mọi thứ trở nên gấp gáp hơn và cũng ý nghĩa hơn. Những bông hoa nở ra xinh xinh như một bầu trời đầy nắng mang rất nhiều ấm áp, rộn ràng cho ngày tết. Ta dễ dàng để bắt gặp những chậu mai, cúc, quất dọc đường về quê. Con đường mát rượi một chiều yên bình, và ấm áp sắc màu. Dẫu đông đúc, nhưng đó là sự đông đúc của những chiều cuối năm, râm ran hạnh phúc. Ta cũng có thể cùng người thân đi cùng nhau ra chợ hoa chọn một màu rực rỡ mình thích để đem về chưng trong nhà, có khi chỉ là một chậu nho nhỏ, có thể đặt trước giỏ xe mà phơi phới mang xuân về nhà. Đến đêm giao thừa, người ta sẽ thức cùng nhau ở nhà hay nắm tay ra phố trong những giây phút cuối cùng của năm. Những chậu hoa đã sẵn sàng mang nhiều niềm vui cho gia chủ vào sáng mồng một đầu năm. Giờ đây, họ lại cùng nhau trông chờ một “màu hoa” khác, những sắc hoa trên nền trời đêm ba mươi. Những màu hoa biết nở rực trên bầu trời và long lanh trong mắt người, trong tiếng pháo hoa làm phút giây tĩnh lặng của đêm 30 bắt đầu tái sinh.
2.
Nhiều lần về ăn tết ở quê, gặp mặt thăm hỏi họ hàng, nhất là từ khi có chồng, thường xuyên về quê ngoại chồng ở An Nhơn, tôi cũng nhận thấy mình đâu đó trong những gương mặt này, nụ cười này, tiếng nói này và thân thương làm sao khi tất cả chúng tôi đều biết rằng cần một điều gì đó cho năm mới với bao hy vọng. Nó làm tôi nghĩ về những đám mây trên bầu trời. Những đám mây giống nhau, nhưng cũng rất khác nhau bởi đủ màu đủ dạng vào nhiều thời điểm trong ngày, nhưng trên tất cả, chúng đều cùng nằm trên một bầu trời. Bầu trời ngày xuân trở nên tươi vui bởi cái nắng đã tràn về sưởi ấm những mong chờ của con người và tất cả đều mong những khởi sắc.
Mùa xuân mới và một vùng đất mới. Một ý tưởng như nở hoa. Hãy thử cảm nhận mùa xuân ở nơi này như chính quê hương của mình. Những cành lá mọc gần nhà, chậu hoa sáng rực ngay trong nhà thờ họ. Những hoa những lá này, đã nở bao nhiêu lần trên quê hương này, chờ đón những đứa con xa nhà, và cả những thành viên mới nữa. Cánh hoa có tươi tắn cũng là nhờ cội rễ, và khi mang những giọt xuân long lanh trên thân mình, làm sao lá hoa không trĩu nặng về cội nguồn.
Tôi lại nhớ vào một ngày gần tết, về thăm bà lúc bà đang đau. Nhìn bà và những gì xưa cũ mà thời gian đã để lại, tôi chỉ biết nói những chuyện thật gần gũi, những điều tôi muốn làm khi còn trẻ tuổi, và những điều tôi muốn nghe từ bà là những lời khuyên. Khi bà đau nặng hơn, đứa em tôi đã khóc nấc lên bởi lần đầu tiên thấy dáng vẻ gầy gò xanh xao của bà trong lúc bệnh. Mọi người trong nhà rất bình tĩnh. Chỉ có đứa em bé bỏng của tôi, người rất giống tôi ở tuổi mười tám, làm tôi nghĩ về mình trong những tết năm xưa. Tất cả đã qua đi nhưng dường như tất cả cũng đang hồi sinh trong những thổn thức hay những vui buồn nào đó…
3.
Nhìn lại những thời điểm đã đi qua hay những mơ ước sắp tới, giống cái giây phút người ta ngước mắt lên trời cùng pháo hoa rực rỡ, giây phút họ biết rằng mình sắp qua một tuổi và cũng biết rằng những gương mặt trẻ trung cũng được thêm một tuổi, trưởng thành. Đêm ba mươi, thành phố đã chuẩn bị mọi thứ cho năm mới, những chậu hoa đã mang và giữ lại dấu ấn của thời gian khoe sắc và mọi người cũng hòa vào những giây phút ý nghĩa nhất trong thời khắc giao thừa. Cũng tại nơi này đây, lần đầu tiên tôi có cảm giác về một tình yêu, yêu thêm một quê hương nữa, một vùng đất nữa trong đời. Chắc có lẽ cần nhiều thời gian hơn để cảm nhận, nhưng đất nào người ấy, yêu một người thuộc về nơi đó chẳng phải ta cũng đã là một đứa con từ nơi này sao, An Nhơn ơi. Một sự chuyển giao cảm xúc ngọt ngào. Như giao thừa. Đó là sự tái sinh màu nhiệm nhất mà ta có thể nhìn thấy từng chuyển động trong sự tĩnh lặng chuyển mùa…
M.Đ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét