Chiều tháng Tư
Phố Nguyễn Viết Xuân vắng cơn mưa từ thưở mình vừa chạm
Vào nhau
Rất vội
Chút gió hanh hao ngả lưng theo triền dốc
Lăn dài qua mấy vết xuân xanh.
Mong manh từng ngón tay đan
Vỡ nát
Từng ánh nhìn rơi qua khung cửa sổ.
Sắc đỏ hoàng hôn bao dung và hoài cổ
Tắt lịm
Để dại khờ nuôi sống dối gian.
Phía em đi có phải chốn địa đàng?
Sương lạnh cao nguyên ủ chín thời con gái
Tượng gỗ vô tri vẫn nhìn theo chậm rãi
Hai một một hai
Lọn tóc chớm ngả màu.
Phố
Cũ lắm rồi
Mà sao vẫn biết đau
Khoảng trời nào màu xanh cũng chẳng thèm rực rỡ
Anh bây giờ
Đã thôi không bỡ ngỡ
Dấu yêu đầu
Là
là...
Xóa bỏ đi em.
Anh vẫn nghĩ rằng hai đứa sẽ ngồi xem
Mưa tạt qua rừng thông
Ước
Cầu vồng vẽ cả góc trời đa sắc
Em khẽ bấu vào vai anh thật chặt
Nhưng
Đừng dối lòng khi phủ bụi thời gian.
Xác phố nằm chịu đựng nỗi đa mang
Vẫn một nét thâm trầm và im ắng
Anh muốn nói với em một câu thật ngắn
Em
Em lấy chồng đi
Em hãy lấy chồng đi!
Thế thôi.
Pleiku 09/04/2018
K.T.C
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét