Nhà thơ Nguyễn Thanh Xuân
Áo bay thảng thốt môi hoa
Mùa xuân thảng thốt nở ra đóa tình
Trái tim trở nhịp thình lình
Con đường chật những bàn chân
Tôi chen vào chút lâng lâng bước thầm
Mùa xuân sao cứ lặng câm?
Nắng còn e ngại rân rân da trời!
Thảng thốt là thảng thốt thôi
Gieo hương gặt gió bồi hồi vào tim
Giật mình… chim hót lời tình
Mà buồn như thể một mình… hót chơi!
Mai kia mốt nọ tôi ngồi
Lượm từng nỗi nhớ kết đôi… nỗi buồn
Mùa xuân từ đó mưa tuôn
Rơi ngàn thảng thốt lên ngồn ngộn xanh
N.T.X
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét