Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

Ủ NẮNG CHO XUÂN - Tản văn của My Tiên

Cây bút trẻ My Tiên

Nhớ một mặt trời, mặt trời chỉ ấm áp và bao dung trong mùa xuân, không cau có như mùa hè hay ủ dột như mùa đông. Mặt trời vẫn sinh ra nắng ấm dù nó ẩn nấp đâu đó trong tít tận mây mù.  Sau những âm u, mưa rơi như gieo sương trên cây lá, nắng trốn khỏi mây lén thả từng vạt vàng trên thửa xanh, rồi chốc quay đi, quay lại đã không còn. Như cách người đến với em, âm thầm và phút chốc. Ôm em cho em kịp ấm áp và cũng phát hiện rằng người đã ra đi. Tình yêu lớn là tình yêu vô hình, như vạt nắng cuối đông. Em hỏi: Vì sao mùa đông buồn? Người nói: Mùa đông đang ủ nắng cho xuân!
Trái tim em đã hơn một lần trống vắng. Nhớ người, em thu xếp vài chiếc khăn lụa vào ba lô rồi trở về nhà. Vì khi người ta không biết tìm đâu, người ta sẽ trở về, con đường cũ là con đường gặp gỡ dù người chưa từng đến. Và quả nhiên em trông thấy người ở khắp mọi nẻo đường về. Người đang cặm cụi cuốc thửa đất để trồng mấy khóm rau, trồng màu xanh cho bàn tay em tươi tắn. Người đang quét vôi lại cổng ngõ, tô màu trắng cho bước chân em rạng ngời. Người đang treo lên một chậu hoa, cánh hoa nhỏ vây vẫy như cánh bướm cho tâm hồn em lung linh. Người vì sao cứ mm cười và huýt gió vu vơ như thế. Những cơn mưa phùn lại phun sương li ti trên lưng áo sẫm màu. Tại sao người vẫn gieo hạt, vẫn trồng hoa, vẫn sơn ngõ dù biết rằng em sẽ không bao giờ bước vào, không bao giờ trở về. Không bao giờ nữa. Em mang những chiếc khăn chạy điên đảo vào bầu trời, ơi hỡi nắng xuân…
Thức dậy bên ô cửa sổ nhỏ, ô cửa hữu hạn kiếp sống người. Em thấy một mảng sơn nhỏ như chiếc lá bong tróc, rớt xuống, để lại trên tường một vệt màu mới tinh, dường như bức tường cũng đang cựa quậy. Bằng cách nào đó, trong khe cửa lại mọc lên một ngọn cỏ xanh bé xíu, khẳng khiu mà kiêu hãnh, nó vươn lên bất chấp sự kẹp đè của cánh cửa. Bằng cách nào đó, trong một góc vuông bên mép trên bên trái ô cửa, xuất hiện một tổ ong đất nhỏ như đầu ngón tay cái. Một con ong nâu loay hoay trong ấy và sắp sửa đi đâu. Bằng cách nào, chiếc lá xanh úa vàng rơi lọt vào trong phòng mang theo trên mình một vài cái trứng sâu trăng trắng. Con sâu nào lại liều mạng đẻ trên chiếc lá úa trong đêm qua. Bằng cách nào, bóng hình người lại thấp thoáng ẩn hiện trong vô vàn hư ảnh trên cánh cửa kính. Một đôi mắt rực đỏ như tia lửa đốt cháy không gian. Nắng nhảy nhót trên cánh tay em, dù ngoài trời đang mưa. Bằng cách nào, mọi thứ đã hồi sinh, sau vạn lần đổ vỡ.
Em nghĩ về những đứa trẻ chưa ra đời, chúng sẽ mang hình hài nào, chúng sẽ mang một đôi mắt ướt, chúng sẽ mang những ngón chân tròn. Chúng nhảy nhót trong sân với những bộ đồ ấm đủ màu và ngã khóc oe oe. Chúng là nơi lưu giữ ký ức của ta, tình yêu của ta. Dù ở hình hài nào, chúng cũng cần được ra đời. Rồi một ngày nào đó, chúng sẽ tạ ơn vì được làm người. Vì lời tạ ơn ấy, em sẽ sống như mùa xuân, em sẽ ra đi trong mùa xuân, em sẽ sinh trong mùa xuân. Những đứa trẻ sẽ ra đời trong mùa xuân. Trên hình hài be bé sẽ không vương nét vẽ nào của người nhưng sẽ trong mỗi cử động đều phảng phất tình yêu bao la vì ánh mắt người dõi theo đâu đó. Người khóc, giọt nước mắt của người làm những bông hoa cúc rực rỡ biết bao nhiêu. Bao nhiêu nắng đã chết mà cúc vàng thắm đến nhường kia, bao nhiêu mùa xuân đã chết mà mắt em u buồn đến nhường kia. Chúng ta đã không đến trong cùng một thế hệ nhưng hãy vui vì cùng sống chung một thế kỷ. Thời gian có làm phai màu áo cũng không thể làm nhàu đường tơ em xếp giữ trong trí nhớ. Em rồi sẽ già đi nhưng thanh xuân đã mãi ở lại bên người. Mùa xuân này em đi để muôn xuân nữa trong giấc mơ em gặp người. Dù chia biệt, mùa xuân vẫn về cùng cánh én bay nghiêng, hoa cúc vẫn vàng thơm sau làn gió rét mù. Cúi chào người lần cuối. Em đi...
Bây giờ người khóc, nắng đã thức dậy từ trong đêm.

M.T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét