Cây bút trẻ Ngô Thúy Nga
Trong những giấc mơ thi thoảng lặp lại, tôi thấy mình mọc cánh, và bay đi. Đôi khi, chẳng biết vô tình hay hữu ý, bạn bè vẫn thường bông đùa rằng, mày cứ như loài chim di, nay đây mai đó, không biết mệt. Ừ. Cuộc đời là những chuyến đi, dài và ngắn. Đôi khi, cứ đi thế thôi, chẳng biết để làm gì…
Tôi ngược về Dran, mảnh đất chưa một lần đặt chân đến, không chắc vì một lý do nào cả. Bỗng dưng, muốn đi, muốn bỏ phố về núi, muốn vùi mình tan đi trong mù sương. Có lẽ, tại đời trôi nhanh quá, nên đôi khi, thấy cần những khoảng lặng để đong đếm những buồn vui của cuộc đời.