Nhà thơ Lê Văn Hiếu
Không cần đến nhà ngoại cảm
Con biết chỗ ba nằm
Là mô đất ấy
Là gò đất ấy
Thân thể ba hóa thân thành lúa
Thành cỏ
Thành con ốc con cá
Thành bụi đời mênh mông
Có thể nào thành bướm
Thành rắn
Bà đã từng ám ảnh
Mẹ đã từng ám ảnh
Ám ảnh mơ hồ không ai biết
Sao cái con trườn bò kia
Biết bay kia
lại là bóng của người
Lớn lên con càng không giải thích
Trong cái âm âm u u
rơi rơi...
Giá như ba còn sống ba nhỉ
Còn sống thì đâu có hai nấm cỏ lạc loài
Gã lấy cốt chẳng may giờ đã chết
Oan nghiệt nào nhân đôi
Gã đã nhân lên niềm ray rứt
Nhân lên mộ phần
Nhân lên thảm kịch
Cứ hoài phân vân
Con có cần đến nhà ngoại cảm
Khi biết chỗ ba nằm
Con thấy cây lúa
Con thấy cánh đồng
Con thấy con cua, con ốc
Đang bò trong ruột con...
L.V.H
(*) Trong Văn nghệ An Nhơn tập 13.2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét