Nhà văn Nguyễn Thanh Hiện
Tôi buồn, đi lang thang, bấy giờ tôi có cảm tưởng con đường làng đang dài ra hun hút, cứ thấy nhớ nàng, khi con người ta không đạt được như ý muốn thì cứ thấy bức bối, buồn chán, lại tìm đến những kỷ niệm êm đẹp, và có kỷ niệm nào lại êm đẹp hơn những cuộc tình thuở hoa niên, em có thấy nhớ tôi không, tháng chạp, mùi hương rạ lúa trì, tôi và em đi trên những bờ ruộng vừa gặt xong, hương rạ thoảng qua miền trời của những nỗi niềm như chẳng bao giờ dứt ra được, như chẳng bao giờ cạn kiệt, như chẳng bao giờ phai tàn, tình yêu của tôi và em là vẫn cứ chảy qua những gập ghềnh năm tháng, vẫn cứ chảy qua những giấc mơ đầy ứ hương thơm, đầy ứ tiếng hát của lũ chim rừng vẫn hát về những cơn gió sớm thổi qua nắng mặt trời ban mai, vậy thì có nghĩa gì nếu chẳng còn được nghe mùi hương rạ lúa trì, tôi nói với người con gái tôi yêu
trong tâm tưởng, em có còn nhớ tôi không, những đêm trăng sao không phải là tôi và em ra ngồi nơi đồng ruộng làng Cù chỉ để nhìn ngắm trăng sao, chuyện trên trời chẳng qua là cái cớ để cho tôi và em nói chuyện mặt đất, chuyện của tôi và em, em nói em mơ một ngày, người con gái nhỏ nhoi là em được chui ra chui vào một mái nhà cũng nhỏ nhoi như em, nhưng ở đó là em chui ra chui vào với người em yêu, còn tôi,
khi nghe em nói, tôi gõ tay lên vầng trán nhỏ nhoi của mình để cố nghĩ ra cái cách làm sao cho có một mái nhà nhỏ nhoi để cho người con gái tôi yêu có
chỗ chui ra chui vào,
tôi gõ tay lên trán, nghĩ ngợi, và hôn em, tôi nói với người con gái tôi yêu
trong tâm tưởng, em có còn nhớ hay không, là cũng nhờ những đêm ở quê như thế, cả làng xóm kéo đến đó, tôi và em cũng đến đó, tiếng kèn tiếng trống của đêm hát ở quê như đang mở ra một thế giới khác, ở đó tôi và em không chỉ nhìn thấy cảnh cần lao khổ ải, dẫu ở đó cũng là trần thế, nhưng là thứ trần thế được trích ra từ một cách nhìn khác, như một khái lược của cuộc đời, để từ đó nhặt ra những cách thức sống, không phải là trần thế để mô tả mồ hôi và nước mắt của cần lao khổ ải, mà để biết cách yêu thương và cách căm giận, nhưng căm giận là chỉ dành cho những ai đã bị cuộc đời làm cho thương tích, còn tôi và em thì
chỉ có mỗi việc yêu thương, tôi nói với người con gái tôi yêu trong tâm tưởng, em có còn nhớ không, lúc trong chuyện của hát người ta hôn nhau, thì
tôi và em cũng hôn nhau, ở trên sàn diễn của đêm hát ở quê người ta hôn nhau, thì ở nơi bờ ruộng ấy, tôi và em cũng hôn nhau, đêm hát ở quê là diễn ra giữa cánh đồng làng ta, người ta thì vây quanh sàn diễn của đêm hát ở quê, còn tôi và em thì chọn riêng cho mình một thế giới khác chỉ đủ để nghe thấy nhìn thấy những hương sắc quyến rũ từ những câu chuyện quyến rũ ai đó đã nghĩ được và đem ra công bố giữa cuộc đời, tôi và em đã ngồi ở từ xa, ngồi ở nơi bờ ruộng từ xa, nơi thế giới của riêng mình, như một cách thức để nhìn ngắm trần gian và tận hưởng hương vị lung linh của tình yêu, tôi nói với người con gái tôi yêu
trong tâm tưởng, nhưng em có
còn nhớ hay không, sau đó
thì sao… thì ra là tôi đang nhớ về một cuộc tình không có khúc cuối, thuở hoa niên tôi có bao nhiêu cuộc tình, tại sao tôi lại đi nhớ nàng, người con gái cuối cùng đã bỏ tôi đi lấy chồng chẳng một lời từ biệt, một ngày buồn chán trôi qua.
tháng 2/2014
N.T.H
(*) Trong Văn nghệ An Nhơn tập 13/2018
(*) Trong Văn nghệ An Nhơn tập 13/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét