Khẽ nghe gió lạnh vườn sau
Mùa xuân tất tưởi chừng đâu đã về
Hương xuân ăm ắp vườn khuya
Khẽ nghe lộc trổ bồi hồi
Nửa đêm sao rụng vàng rơi trắng đường
Một mình mình với vấn vương
Một mình mình với hạt sương vít mình
Giêng hai rót cạn chén tình
Nghe âm ấm chảy chùng chình vị men
Mùa đi trên nhánh mai mềm
Nàng Bân đủ để nỗi niềm rưng rưng.
L. H. A
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét