Ngồi bên những giò lan Hồ Điệp kiêu sa trắng tinh, phơn hớt nhụy vàng; lòng chợt nhớ da diết một loài hoa hồn nhiên, trắng trong, hoang sơ nơi đồng nội. Một loài hoa gắn với tuổi thơ tôi có mặt khắp nơi: Bên vệ đường, bờ mương, đồng bãi, gò đất hoang,… dù ở môi trường có khắc nghiệt như thế nào loài hoa này cũng
vẫn phát triển và bốn mùa hoa nở. Những bông hoa nhỏ tươi tắn, lung linh như thảm hoa trang trí khoe sắc được chúng tôi gọi là “Hoa cúc trắng”.
Sau này, bọn trẻ chúng tôi biết thêm tên gọi “Hoa xuyến chi”, một cái tên khiến lòng ta xao xuyến.
Nhưng cho dù có gọi bằng tên nào đi nữa,
xuyến chi vẫn ánh lên nét dịu dàng và mộc mạc vốn có.